Mộc mà không "mộc"
Tuy có cái tên gọi khá đơn giản là "Mộc", nhưng không gian của quán thì rất tinh tế với sự bày trí khéo léo, hài hòa giữa các vật dụng và thiên nhiên xung quanh.
Rời khỏi Đại Nội (Hoàng Thành), trời nắng; tôi bảo người bạn Huế rằng muốn qua quán nào ngồi nghỉ cho mát. Người bạn cười: “Trong thành không có càphê máy lạnh đâu nhé, muốn mát thì mời qua cầu Trường Tiền sang bờ nam sông Hương nhé!…” Nói vậy rồi bạn chở tôi vô một con phố vắng. Đây rồi, càphê “Mộc”.
Những quán càphê trong thành nội Huế đa phần là giản dị, yên ả; như cuộc sống, như con người ở nơi đây. Quán nơi đây cũng thường vắng bởi không phải chỗ trao đổi công việc, chỉ là chỗ ngồi quen của những kẻ thích vơ vẩn cùng mây, những người nhởn nhơ đi dạo, hay đôi lứa tâm tình; tất nhiên dành cho cả những lữ khách như tôi.
“Mộc” là tên quán – đơn giản và ngắn gọn thế thôi. Không rõ ý người đặt “mộc” là cây, hay “mộc” là thô mộc; hay cũng có thể là cả hai. Bước qua hai trụ cổng rất “mộc” xây bằng những viên gạch vỡ già lửa là không gian quán thoáng đãng, ngập tràn nắng gió, xanh ngắt màu hoa cỏ. Kiến trúc chính của quán chỉ là một cái nhà mái ngói khung thép, không có tường, không có cửa. Nói tới khung thép thì nghe có vẻ công nghiệp, nhưng thực tế tất cả lại rất gần gũi và giản dị; tất cả hoà quyện với nhau một cách hài hoà, khéo léo, tự nhiên. Từ sự đơn giản của bộ mái khung thép, tới sự chăm chút cho chi tiết của những chiếc ghế được thửa – chứ không phải đồ mua sẵn, từ sự thô mộc của những mảng gạch trần tới sự mềm mại của tấm khăn trải bàn, từ màu đỏ mạnh mẽ của bàn ghế tới màu trắng nhẹ nhàng của những chiếc ô che, từ những vệt nắng hay những vạt cây xanh… “Mộc” gây thiện cảm đầy tự nhiên như thế!
Tôi ngắm những góc quán lốm đốm nắng, cảm nhận những cơn gió len lỏi qua những hàng cây thổi qua. Trời nắng đấy nhưng nắng chẳng lọt vào được nhiều, bởi bị che chắn rất khéo léo bởi mái ngói, ô che, mành, và những tán cây. Mộc đấy, nhưng không chỉ có mộc. Bên cạnh những viên gạch trần với chất thô nhám của đất nung, sự đơn giản trong đường nét hình khối kiến trúc, sự giản dị trong chất liệu và cách bài trí…; thì ở đây vẫn có sự sang trọng lịch lãm nhất định của những bộ bàn ghế với chi tiết gợi nhắc một chút gì xưa cũ, của tấm khăn trải bàn, của những chiếc ô che nhã nhặn và lãng mạn.
Mộc đấy, bởi quán nhiều cây thế cơ mà – nhưng không chỉ có mộc. Ở đây có đủ kim – mộc – thuỷ – hoả – thổ rất rõ ràng nhé! Khung mái, bàn ghế là “kim” này; cây xanh, hoa cỏ là “mộc” (tất nhiên rồi), mặt nước tim tím hoa súng kia là yếu tố “thuỷ” đàng hoàng nhé, màu đỏ ấn tượng của bàn ghế kia đúng là “hoả” rồi, và những viên gạch – ngói, những đồ gốm đang im lặng trong nắng kia tất nhiên thuộc về thổ.
Những vệt nắng liên tục chuyển động trên những bức tường, trên mặt sàn, trên mặt bàn và trên những tán lá. Ngoài kia nắng quá, có lẽ ngại đi thật rồi. Nhìn lên thấy bầu trời xanh ngắt đẹp tuyệt, nhưng mà… ở đây cũng thích. Hay là… gọi thêm ly nữa?
Một chút mặt nước, tim tím những bông hoa súng. |
Những quán càphê trong thành nội Huế đa phần là giản dị, yên ả; như cuộc sống, như con người ở nơi đây. Quán nơi đây cũng thường vắng bởi không phải chỗ trao đổi công việc, chỉ là chỗ ngồi quen của những kẻ thích vơ vẩn cùng mây, những người nhởn nhơ đi dạo, hay đôi lứa tâm tình; tất nhiên dành cho cả những lữ khách như tôi.
“Mộc” là tên quán – đơn giản và ngắn gọn thế thôi. Không rõ ý người đặt “mộc” là cây, hay “mộc” là thô mộc; hay cũng có thể là cả hai. Bước qua hai trụ cổng rất “mộc” xây bằng những viên gạch vỡ già lửa là không gian quán thoáng đãng, ngập tràn nắng gió, xanh ngắt màu hoa cỏ. Kiến trúc chính của quán chỉ là một cái nhà mái ngói khung thép, không có tường, không có cửa. Nói tới khung thép thì nghe có vẻ công nghiệp, nhưng thực tế tất cả lại rất gần gũi và giản dị; tất cả hoà quyện với nhau một cách hài hoà, khéo léo, tự nhiên. Từ sự đơn giản của bộ mái khung thép, tới sự chăm chút cho chi tiết của những chiếc ghế được thửa – chứ không phải đồ mua sẵn, từ sự thô mộc của những mảng gạch trần tới sự mềm mại của tấm khăn trải bàn, từ màu đỏ mạnh mẽ của bàn ghế tới màu trắng nhẹ nhàng của những chiếc ô che, từ những vệt nắng hay những vạt cây xanh… “Mộc” gây thiện cảm đầy tự nhiên như thế!
Vườn cây đẹp mà không quá chỉn chu, tự nhiên mà không hoang dại; được sắp đặt khéo léo có tiết chế với những đồ gốm tạo nên tính “mộc”. | Còn chỗ này, dành cho ai thích… nắng. |
Tôi ngắm những góc quán lốm đốm nắng, cảm nhận những cơn gió len lỏi qua những hàng cây thổi qua. Trời nắng đấy nhưng nắng chẳng lọt vào được nhiều, bởi bị che chắn rất khéo léo bởi mái ngói, ô che, mành, và những tán cây. Mộc đấy, nhưng không chỉ có mộc. Bên cạnh những viên gạch trần với chất thô nhám của đất nung, sự đơn giản trong đường nét hình khối kiến trúc, sự giản dị trong chất liệu và cách bài trí…; thì ở đây vẫn có sự sang trọng lịch lãm nhất định của những bộ bàn ghế với chi tiết gợi nhắc một chút gì xưa cũ, của tấm khăn trải bàn, của những chiếc ô che nhã nhặn và lãng mạn.
Hai trụ cổng rất… Mộc được xây bằng những viên gạch vỡ già lửa, với logo quán bằng chữ “Mộc” theo lối chữ triện. |
Mộc đấy, bởi quán nhiều cây thế cơ mà – nhưng không chỉ có mộc. Ở đây có đủ kim – mộc – thuỷ – hoả – thổ rất rõ ràng nhé! Khung mái, bàn ghế là “kim” này; cây xanh, hoa cỏ là “mộc” (tất nhiên rồi), mặt nước tim tím hoa súng kia là yếu tố “thuỷ” đàng hoàng nhé, màu đỏ ấn tượng của bàn ghế kia đúng là “hoả” rồi, và những viên gạch – ngói, những đồ gốm đang im lặng trong nắng kia tất nhiên thuộc về thổ.
Lối vào giản dị xoà bóng cây xanh. |
Những góc “mộc” chan hoà cùng thiên nhiên, với nắng, với gió và cây xanh. |
Những lớp mái không hồi giật cấp tạo nên những khe hở và sự chuyển động thú vị. |
Những vệt nắng liên tục chuyển động trên những bức tường, trên mặt sàn, trên mặt bàn và trên những tán lá. Ngoài kia nắng quá, có lẽ ngại đi thật rồi. Nhìn lên thấy bầu trời xanh ngắt đẹp tuyệt, nhưng mà… ở đây cũng thích. Hay là… gọi thêm ly nữa?
(Theo SGTT)
- Quý khách tham khảo thêm các chuyên mục khác của X HOME:
CHIA SẺ & BÌNH LUẬN
Tweet