Biệt thự 2 tầng bình dị
Không có nhiều ngôn ngữ và sắc màu từ bên ngoài... Không có nhiều decor cho nội thất bên trong... Thế nhưng từ những góc khuất, từ những không gian dung dị lại gửi gắm nhiều chia sẻ của con người với thiên nhiên, của chủ nhân với những vị khách...
Tất cả mang lại cho ngôi biệt thự một “nội tâm” nhẹ nhàng và gần gũi khi đưa ra một cái nắm tay kéo vào những góc ngồi bình dị, mộc mạc và cứ thế mà hàn huyên bất tận mãi thôi...
Vốn thích cảm giác tĩnh lặng, khiêm cung nên chủ nhà đã chọn một khuôn viên đất vừa phải, muốn một không gian ấm cúng nên diện tích cho từng phân khu chức năng chỉ vừa đủ, tuy nhiên cái gạch nối cho không gian sinh hoạt phòng khách và phòng bếp là phòng ăn với khoảng terace bên ngoài đã mang lại cảm giác liền lạc giữa các không gian sống với nhau, gắn kết thiên nhiên với sinh hoạt con người... Với mảng tường cây xanh chen lẫn những dòng nước từ khe đá, terrace với bộ bàn ghế gỗ giữa hai mảng tường gạch cũ vốn không phải là ngôn ngữ thể hiện mới trong kiến trúc, nhưng trong một bố cục là khoảng lùi vào của hành lang bên hông nhà, là tâm điểm của tầm nhìn từ bếp, phòng ăn, từ cầu thang đã mang lại một đường dẫn cần thiết để cùng nhìn về cái hiên có nắng trên nền sàn gỗ, có tiếng nước cứ len lỏi rơi trên hồ cá, có một nơi không chỉ để ngồi...
Cái gạch nối thú vị nữa của căn nhà là không gian sinh hoạt chung, không lớn, không nhiều khoảng trống nhưng ấm ấp và dễ cho cuộc trò chuyện một âm lượng nhẹ nhàng, chậm rãi và nhiều hơn cả những sẻ chia, thỉnh thoảng cùng coi một bộ phim hay, cùng nghe một bài hát, hay cùng lặng yên bên tách trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ, ngả lưng vào sofa nhìn qua ô cửa nhỏ mới hay những tâm hồn đôi khi được kết nối từ những điều như vậy...
Sông Sài Gòn như chậm hơn, trầm hơn khi đưa tầm mắt từ sân thượng nhìn xa xăm, dường như cuộc sống thường nhật đã có những khoảng lùi cần thiết khi ngồi bên bộ bàn ghế trò chuyện với người thân, với bạn bè rồi thả cho tầm mắt cứ trôi theo những chiếc xà lan chậm rãi đi theo mấy đám lục bình, hình như cái điểm kết nối cuối cùng này lại là nơi thanh lọc tâm hồn cho mọi người, một nơi như muốn đưa tay chụp lấy mây, muốn thả lỏng tinh thần như con nước... và dường như... có còn gì quý hơn lúc này khi ta cùng chạm lại ký ức và mơ giấc mơ riêng, qua những câu chuyện hoài niệm lâu lâu lại lẫn tiếng cười con trẻ trong gió.
Phòng khách mang nét Á Đông |
Vốn thích cảm giác tĩnh lặng, khiêm cung nên chủ nhà đã chọn một khuôn viên đất vừa phải, muốn một không gian ấm cúng nên diện tích cho từng phân khu chức năng chỉ vừa đủ, tuy nhiên cái gạch nối cho không gian sinh hoạt phòng khách và phòng bếp là phòng ăn với khoảng terace bên ngoài đã mang lại cảm giác liền lạc giữa các không gian sống với nhau, gắn kết thiên nhiên với sinh hoạt con người... Với mảng tường cây xanh chen lẫn những dòng nước từ khe đá, terrace với bộ bàn ghế gỗ giữa hai mảng tường gạch cũ vốn không phải là ngôn ngữ thể hiện mới trong kiến trúc, nhưng trong một bố cục là khoảng lùi vào của hành lang bên hông nhà, là tâm điểm của tầm nhìn từ bếp, phòng ăn, từ cầu thang đã mang lại một đường dẫn cần thiết để cùng nhìn về cái hiên có nắng trên nền sàn gỗ, có tiếng nước cứ len lỏi rơi trên hồ cá, có một nơi không chỉ để ngồi...
Hồ nước ôm sát ngôi nhà như một khoảng nhấn. |
Góc yêu thích của chủ nhân ngôi nhà. |
Cái gạch nối thú vị nữa của căn nhà là không gian sinh hoạt chung, không lớn, không nhiều khoảng trống nhưng ấm ấp và dễ cho cuộc trò chuyện một âm lượng nhẹ nhàng, chậm rãi và nhiều hơn cả những sẻ chia, thỉnh thoảng cùng coi một bộ phim hay, cùng nghe một bài hát, hay cùng lặng yên bên tách trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ, ngả lưng vào sofa nhìn qua ô cửa nhỏ mới hay những tâm hồn đôi khi được kết nối từ những điều như vậy...
Nơi thư giãn, gặp gỡ các thành viên bên ngoài phòng ngủ. |
Góc nhìn từ trên cao xuống sảnh ngoài hành lang. |
Sân thượng có thể nhìn thấy bờ sông. |
Sông Sài Gòn như chậm hơn, trầm hơn khi đưa tầm mắt từ sân thượng nhìn xa xăm, dường như cuộc sống thường nhật đã có những khoảng lùi cần thiết khi ngồi bên bộ bàn ghế trò chuyện với người thân, với bạn bè rồi thả cho tầm mắt cứ trôi theo những chiếc xà lan chậm rãi đi theo mấy đám lục bình, hình như cái điểm kết nối cuối cùng này lại là nơi thanh lọc tâm hồn cho mọi người, một nơi như muốn đưa tay chụp lấy mây, muốn thả lỏng tinh thần như con nước... và dường như... có còn gì quý hơn lúc này khi ta cùng chạm lại ký ức và mơ giấc mơ riêng, qua những câu chuyện hoài niệm lâu lâu lại lẫn tiếng cười con trẻ trong gió.
Mặt bằng lầu 1 |
Mặt bằng trệt |
(Theo SGTT)
- Quý khách tham khảo thêm các chuyên mục khác của X HOME:
CHIA SẺ & BÌNH LUẬN
Tweet